Tác giả: Hồ Tĩnh Tâm
TRUNG UÝ VỀ QUÊ
(Văn học Việt Nam : Truyện ngắn)
Tùng xuống xe, đến bến đò vào lúc 6 giờ chiều. Chuyến đò cuối đã chạy trước đó 30 phút. Hơn mười cây số đường đất vừa mới đắp cao lên để chuẩn bị lót đan, còn ướt nhẹp, làm sao đi bây giờ? Anh vào quán nước, tính hỏi bà chủ xem ở đây có đò thuê bao hay không. Bao đò vào buổi chiều trời âm âm như vầy, dám bị khía là cái chắc. Nhưng biết làm sao được. Gần sáu tháng trời cùng đồng đội lo phá án, giờ mới được mấy ngày nghỉ phép, giá nào cũng phải về.
Bà chủ quán như đọc được ý nghĩ của Tùng, hỏi:
– Nếu chú về xóm Bàu thì cứ ngồi uống nước, chút xíu tôi nói nhỏ với cháu cho quá giang. Nhà nó ở xẻo Quýt, xóm Bàu.
Vậy là Tùng được quá giang. Mừng muốn hết lớn. Mà lớn gì nữa. Năm nay anh đã 26 tuổi, đã tốt nghiệp Đại học Cảnh sát được hơn ba năm, đã tham gia phá tới mấy vụ án. Kinh nghiệm vui buồn lủ khủ cùng mình. Lần này quá giang tam bản của cô gái trắng như bông bưởi, không biết sẽ rút ra bài học gì nữa đây.
Cô gái hỏi:
– Anh ở trên tỉnh về phải hôn?
Thấy anh gật đầu, cô gái hỏi lại:
– Mà ở trển anh làm gì cà?
– Tui làm việc cho nhà nước.
– Hổng lẽ anh làm ráo trọi mọi việc sao?
– Tui làm một việc còn không xong, đâu dám bao đồng như cô hỏi. Mà… bộ cô là công an sao mà hỏi như điều tra vậy?
– Hổng dám đâu! Ngồi không thì hỏi cho đỡ buồn. Coi bộ anh cũng khó quá hà! Dòm mặt tưởng công an hình sự.
– Cứ cho là công an thì sao?
– Thì cũng người xóm Bàu như em chứ sao.
Tùng thấy thích cô gái. Chẳng biết cô con nhà ai mà bạo mồm bạo miệng. Vóc vạc như vầy, ở làng chắc nhóc nhách người chết mê chết mệt. Tùng tò mò muốn hỏi cho biết cô tên gì, con ai nhưng thấy ngài ngại. Nghiệp vụ khai thác lấy cung, anh được xếp vào loại giỏi, vậy mà trước bông bưởi non nõn này, anh thấy lúng túng như gà mắc tóc.
– Cô ba à?
– Em thứ năm, tên Năm Thắm.
– Ừa, cô Năm này, nhà cô ở khúc nào xóm Bàu vậy?
– Đã biết ở xẻo Quýt rồi còn hỏi. Ngay bến câu còng chớ đâu.
– Vậy cô con bà Tám à?
– Sao anh biết?
– Là tôi đoán vậy. Nhìn mặt chắc cô khoảng mười tám, hai mươi là cùng.
– Trật lất! Em hăm hai.
– Dạy học phải không?
– Sao anh hỏi vậy?
– Thì… coi mặt bắt hình dong mà.
– Vậy thì đúng công an rồi nghen! Chắc công an chìm quá hà?
– Ừa, tui có nổi bao giờ đâu mà không chìm. Mắt cô Năm đẹp như hồ nước ấy.
– Bắt đầu tán rồi phải hôn? Trai xóm Bàu lên tỉnh làm việc, ai cũng tán dễ sợ luôn.
– Nói nghe trớt người. Tán giỏi thì tui đâu có ế vợ tới giờ.
– Khôn dóc tổ chưa? Ai hỏi mà anh khai. Em đã có tới mấy đứa cháu lận.
– Tui cũng cháu trai, cháu gái nhóc nhách. Nói vậy là cô Năm còn đang tư lệnh phòng không chứ gì?
Cả hai đang vui chuyện thì trời chuyển dông vần vũ đen sầm, hơi nước lạnh ngăn ngắt như luồn vào da thịt mà xoa. Rồi mưa xối ầm ầm như nghiêng trời trút nước. Đã vậy chiếc ghe còn chết máy. Quả là ông trời chơi ác. Mà có khi ông cố tình để hai người kéo dài thời gian làm quen. Chàng trung uý lúc này đã tự tin lắm. Ràng ràng là Năm Thắm còn gái son. Cổ là con bà Tám thì chắc ăn, hổng bà con ruột già gì. Vấn đề là cần phải điều tra xem cổ có bồ chưa. Không khéo bé cái nhầm thì chết. Hồi còn học ngoài Hà Nội, có lần Tùng đến thăm một cô công nhân nhà máy dệt. Trời xui đất khiến thế nào cô lại chưa đi chợ về. Mẹ cô ở nhà. Bà trẻ tới mức Tùng cứ tưởng là chị của cô gái. Vậy là anh gọi chị xưng tôi, ngồi tán hươu tán vượn chuyện con gái Hà thành ai cũng đẹp. Còn bà thấy anh mặc sắc phục, lại cứ tưởng Tùng là cảnh sát khu vực mới được bổ nhiệm. Bây giờ người trong Nam ra Bắc làm việc thiếu gì. Chừng cô gái về tới, giới thiệu Tùng với mẹ, Tùng mắc cỡ muốn chết nên đã tìm cách đánh bài chuồn. Hai người từ đó không gặp nhau nữa.
Lần này là người làng, về tới nơi hỏi thăm lối xóm làm sao mà không biết Năm Thắm đã có nơi nào dạm hỏi hay chưa. Có điều lạ thiệt. Đã sang tháng 12 rồi mà con mưa dông là làm sao. Mưa rớt vụ là năm nay trúng mùa hoa mai vàng rực. Nhà Tùng có tới mấy cây mai thế, mai kiểng. Ông nội quý lắm bởi nó là mai tổ, tuổi vài trăm năm có dư. Có nhiều khách từ Sài Gòn xuống gạn hỏi để mua, trả tới mười mấy cây vàng. Ông nội không hề quý vàng như họ tưởng. Ông nói: “Nhờ linh cây mai tổ mà con cháu mới học hành đỗ đạt, mới nên người trong thiên hạ. Muời cây chứ cả trăm cây cũng không bán được”.
Gió ngược, nước ngược, hai người cũng ráng sức quạt mái dầm cỡ nào, chiếc tam bản cũng cứ ì ra. Cuối cùng Tùng bàn tấp ghe vô bờ để sửa máy.
– Cô Năm che áo mưa để tui trị nó mới được. Tới máy xe đò tui còn trị nổi nữa là máy dầu.
Năm Thắm cúi người che máy cho Tùng sửa. Nhưng gió giật dữ quá, cái áo mưa cứ tung lên phành phạch. Nhìn thấy cái chòi canh rẫy trên bờ, Tùng bàn với Năm Thắm khiêng máy lên đó để sửa. Hai người hè hụt khiêng máy. Gần lên tới bờ đất, Năm Thắm bị trượt chân, chới với mấy cái rồi buông máy, té ùm xuống nước. Tùng bỏ chiếc máy, cúi xuống nắm tay Năm Thắm kéo lên. Anh kéo mạnh tới mức Năm Thắm đổ sập vào người anh. Vậy là cả hai lại rơi tùm xuống nước.
Lúc leo được lên bờ, Năm Thắm nói:
– Mai mốt em phải bắt thường anh làm tội em té xuống nước hai lần đó. Giờ phải lo sửa máy cho kịp không thì hết thấy đường luôn.
Năm Thắm giúp Tùng tháo banh chiếc máy ra sửa. Té ra sự hỏng hóc cũng không ghê gớm gì. Chỉ lui hui một lúc, tiếng máy đã nổ rộn rã.
– Cô Năm thấy chưa? Tui tội thì cô phạt, còn công của tui thì cô có thưởng hông?
Năm Thắm chẳng nói chẳng rằng, hôn chụt một cái vào má Tùng. Trời đất! Sao mà ấm nóng đến rần rật vậy trời. Làm như nụ hôn của con gái có điện hay sao ấy. Tùng đứng sững người ra một lúc rồi chợt nhớ mình là con trai, anh nắm lấy tay Năm Thắm, nâng lên hôn.
Bất ngờ Năm Thắm nói:
– Anh Tùng, em là con dì Sáu, kêu anh bằng cậu lận. Nhà em có nghề xay bột và nấu tào hủ, anh không biết sao. Hồi anh học lớp 12, em học lớp 10, anh đâu có chơi với lớp nhỏ tụi em. Bởi biết anh nên em mới dạn chuyện.
Ôi trời ơi! Vậy là chết nữa rồi. Sao mình hậu đậu làm vậy! Ngoài đường ngoài xá người ta hay nói giỡn chơi, làm sao mình vội tin Năm Thắm là con bà Tám. Mà kỳ thiệt. Cơn cớ gì mình lại không biết con dì Sáu nấu tào hủ là bà con à! Có khi mình đi học trường huyện từ nhỏ, lớn lên lại đi xa nên không biết Năm Thắm là bà con. Chuyến này ràng ràng là mắc đại họa giữa đường rồi. Trung uý cảnh sát hình sự mà điều tra không tới nơi tới chốn.
Xìu xuống như cái bánh tráng nhúng nước, từ đó Tùng chìm luôn cho tới lúc về tới tận nhà.
Khi mấy đứa em đã tắt đèn đi ngủ, Tùng mới hỏi mẹ:
– Má à! Má có biết Năm Thắm con dì Sáu xay bột, nấu tào hủ không?
– Biết chớ sao không! Con nhỏ đó tao rành sáu câu. Nó mới ra trường về dạy học hơn nửa năm nay. Lắm chỗ nhắm nhe rồi mà nó vẫn chưa chịu chỗ nào.
– Cổ bà con với mình sao vậy má?
– Bà con gì! Ba mày họ Trần, tao họ Nguyễn còn má nó họ Lê, tía nó họ Huỳnh. Có mà bà con từ thời khỉ mới hoá người thì có.
Trời ạ! Thật là năm con khỉ. Trung uý cảnh sát hình sự mà bị cô giáo mới ra trường gạt cho chìm lỉm.
Tùng lên giường, buông mùng nằm chong mắt nhưng không thể nào ngủ được. Chỗ má được Năm Thắm hôn cứ nóng lên rần rật. Anh tưởng tượng ra ngày trả phép, sẽ mặc bộ quân phục cảnh sát, đeo hàm trung uý, khi tới bến ước gì “chuyến” đò cuối cùng đã chạy. Anh sẽ lại được cho Năm Thắm đi quá giang… và sẽ lại có một cơn dông bất ngờ ập đến… Khi chữa máy xong, nhất định anh sẽ chủ động hôn nàng… Hẳn là đôi má trắng như bông bưởi của Năm Thắm sẽ hồng rực lên má cho mà coi… Nghĩ tới đó, bất giác Tùng bật cười một mình giữa đêm khuya.
Hết
Nguồn: vnweblogs.com
Ngày gửi: 12/5/2010